Đã bốn năm rồi ả chưa về quê. Hàng tháng, ả vẫn đều đặn gửi tiền về nuôi gia đình với những những người bệnh, người già và đám trẻ con nheo nhóc. Người nhà ả chỉ biết ả làm trên thành phố nhiều tiền chứ không hề biết rằng ả đã phải bán rẻ thân xác mình, làm ngày cũng như làm đêm.
Trước đây, gã từng định kiến những người như ả là hám tiền, mù quáng vì tiền nhưng chỉ khi chứng kiến tận mắt những khó khăn của ả, gã mới thấy được những đồng tiền mà gã cho là vô tri, đáng khinh bỉ có giá trị như nào đối người nghèo.
Về đến nhà, ả chạy ngay đến bên mẹ. Mẹ ả tiều tụy nằm trên giường. Bà mừng rơi nước mắt khi thấy con.
– Mẹ! Con bất hiếu bây giờ mới về thăm mẹ được! – Ả sà vào lòng mẹ khóc nức nở.
Cảnh tượng này gợi lên trong gã những cảm giác nao buồn về tuổi thơ. Lúc gã năm tuổi, gã thường sà vào lòng mẹ, nghịch cái bầu vú tròn tròn êm êm của mẹ. Mẹ mắng gã lớn rồi mà còn như trẻ con. Thế rồi đến năm sáu tuổi, một ngày mẹ tự dưng đòi ôm gã và ngay chiều hôm ấy, bà qua đời trên giường bệnh.
– Mẹ! Đây là anh Tâm, chồng con! Chúng con đăng ký kết hôn trên thành phố rồi mẹ ạ!” – Ả kéo gã lại gần giới thiệu cho mẹ.
Gã gật đầu chào mẹ ả, không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này. Gã bùi ngùi khi mẹ ả nói lời cảm ơn. Trong ánh mắt mẹ ả, gã như một ân nhân đã cưu mang và đưa con gái trở về bên bà. Gã chưa từng hối hận khi cùng ả trở về miền quê này, đóng vở kịch này và đến bây giờ gã thấy được đó là một việc ý nghĩa nhất mà gã có thể làm, thay vì ngồi viết sách…
***
Thời gian lẳng lặng trôi đi. Hết cúng tuần, cúng bốn chín, cúng trăm ngày mẹ ả, gã vẫn ở bên cạnh ả, nơi miền quê bình dị và đơn sơ này. Ả không hỏi gã bao giờ sẽ trở về thành phố bởi, gã thích ở hay đi thì dù ả có thúc giục hay níu kéo cũng vậy thôi. Ả tôn trọng quyết định của gã, còn gã thì vẫn lặng lẽ trong thế giới nội tâm phức tạp của riêng gã.
Gã trầm ngâm xé một tờ lịch: một ngày lại trôi qua. Như vậy là còn hai mươi tư ngày nữa là gã bước sang tuổi hai mươi lăm, ngày mà theo lời nguyền từ quá khứ gã sẽ không thể tồn tại trên cõi đời này.
Ả đang ngồi trên giường, thở mệt nhọc, cái thai trong bụng đã hơn tám tháng… Ả vừa đan áo len vừa ủ ê với đứa con trong bụng: “Mẹ thật tệ khi định giết con mấy lần… Con gái à, khi con lớn đừng bao giờ quen những người hèn hạ và tệ bạc như thằng bố chết dẫm của con. Con phải mạnh mẽ như một người…”. Ả nói và quay sang nhìn gã.
– Dạo này anh trông anh ốm quá. Anh lên gường mà ngủ. Ngủ dưới nền có ngày cảm lạnh chết thẳng cẳng.
– Cô không phải lo. Tôi không chết dễ dàng thế đâu! – Gã điềm nhiên nói.
– Anh sợ đàn bà à? Anh đã từng yêu chưa?
– Cô hỏi chuyện đó làm gì? – Gã hỏi vặn lại để lảng tránh câu trả lời.
– Hỏi để biết chứ hỏi để làm gì. Tôi cũng không tin anh vô cảm với đàn bà.
– Đàn bà cũng có nhiều loại! Mẹ tôi và mẹ cô cũng là đàn bà. Tôi coi trọng họ hơn bất kỳ ai khác.
– Ờ, anh nói đúng. Thế theo anh tôi là loại đàn bà gì?
– Đàn bà lắm mồm!
– Lắm mồm còn tốt hơn cái khúc gỗ như anh! – Ả hậm hực nhìn gã.
Gã cười. Nhìn ra bầu trời bằng cái nhìn u uẩn. Trời không sao, đen đặc, mông lung và đầy bí ẩn. Còn ả tiếp tục với những mũi đan. Những mũi đan thanh thoát như nhảy múa theo một bản nhạc không lời.
Hàng tháng, ả vẫn đều đặn gửi số tiền tích cóp được về nuôi gia đình.
***
Còn ba ngày nữa gã hai mươi lăm tuổi.
Gã sắp xếp hành lý với quyết định tìm đến một nơi hoang vu không một bóng người để tĩnh tâm trong những ngày có thế là cuối cùng của cuộc đời. Gã phải đi. Suy nghĩ đó hối thúc gã mấy ngày hôm nay. Nhưng có gì đó vô hình níu giữ khiến gã chần chừ chưa đi được. Dù gì thì cũng quá muộn rồi. Đối với gã, một khi suy nghĩ đã trở thành quyết định thì không một ai, ngay cả bản thân gã có thể thay đổi được.
– Anh đi đâu? – Ả hỏi
– Cô không cần biết!
– Anh đừng đi. Anh còn tôi. Còn gia đình này mà!
– Đây chỉ là một vở kịch, cô hiểu chứ? – Gã chậm rãi nói. – Cô hãy sống tốt và chăm con cho tốt. À, cô còn nhớ thùng mỳ ăn liền tôi mang về mấy hôm trước không, tôi cho cô đấy…
– Tôi không cần thứ đó! Tôi cần anh… Anh phải sống… phải sống đấy!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét